Chiều mưa, tôi ngồi một mình trong góc quán quen, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên, lòng chợt se lại. Điện thoại rung lên, màn hình hiện tin nhắn từ Minh: “Dạo này ổn không?” Đã bao lâu rồi tôi không gặp Minh? Một năm, hay có lẽ hơn thế. Chúng tôi chẳng còn trò chuyện thường xuyên như trước, nhưng không hiểu sao, chỉ một câu hỏi giản dị ấy cũng khiến tôi nghèn nghẹn. Tôi biết, dù cuộc sống cuốn mỗi người đi một hướng, Minh vẫn luôn ở đó, như một điểm tựa âm thầm mà vững chãi trong cuộc đời tôi.
Người ta thường nói: “Tình bạn đẹp nhất không phải là những lời thề non hẹn biển, mà là sự hiện diện thầm lặng suốt năm tháng dài, dù vinh quang hay tăm tối.” Minh chính là minh chứng cho câu nói ấy. Cậu không cần ở bên tôi mỗi ngày, nhưng mỗi khi tôi gục ngã, cậu luôn là người đầu tiên xuất hiện. Cậu không chỉ nói lời an ủi mà còn lặng lẽ ở cạnh tôi, để tôi tự cảm nhận rằng mình không đơn độc. Tôi từng có nhiều bạn, nhưng chỉ Minh là người chấp nhận mọi điều ở tôi – cả những ưu điểm lẫn khuyết điểm, cả những ngày tôi cười rạng rỡ lẫn những khoảnh khắc tôi yếu mềm nhất.
Tri kỷ không cần gặp gỡ hằng ngày, không cần những cuộc trò chuyện dài dằng dặc. Chỉ cần biết rằng, dù tôi ở đâu hay thế nào, trong trái tim cậu ấy luôn có chỗ cho tôi. Minh từng bảo: “Cậu không cần cố thay đổi. Người thực sự hiểu và yêu quý cậu sẽ chấp nhận cả những điều chưa hoàn hảo.” Câu nói ấy như ánh sáng xua tan đi những hoài nghi trong tôi, nhắc nhở rằng tình bạn thực sự không đòi hỏi sự hoàn hảo mà cần sự bao dung. Minh khiến tôi nhận ra, mình không cần phải gồng mình làm “phiên bản tốt hơn” chỉ để được yêu thương.
Có một người tri kỷ như Minh là điều quý giá nhất tôi từng có. Một nghiên cứu từng nói, tri kỷ giúp giảm căng thẳng, cải thiện tinh thần và mang lại sức mạnh vượt qua khó khăn. Với tôi, Minh không chỉ là một người bạn mà còn là người duy nhất tôi có thể dựa vào khi thế giới quanh mình trở nên mờ mịt.
Nếu muốn làm bạn thân với tôi, điều duy nhất bạn cần làm là hiểu tôi – không chỉ những mặt tốt mà cả những tính xấu. Bởi tôi, như mọi người, đều không hoàn hảo. Nhưng tình bạn thực sự không nằm ở việc thay đổi nhau, mà ở chỗ chấp nhận nhau một cách trọn vẹn.
“Tri kỷ gặp nhau giữa dòng đời,
Lời thương không nói, vẫn ngời sáng soi.”